Lâm Hạo Vũ nhảy xuống giường, vừa muốn đi tắm để tẩy sạch mùi lạ trên người, chợt nghe một âm thanh hét lên: "Các anh đang làm gì đó?" Hai người đàn ông cơ thể gần như khỏa thân cùng lúc nhìn về phía Phương Tử Ninh. Phương tử Ninh nhìn hai người đàn ông trần trụi trước mắt, trên người Lâm Hạo Vũ còn có một số vết bầm, chắc chắn là tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện gì đó rồi! Toàn thân Lâm Hạo Vũ trên dưới cũng chỉ phủ một cái quần lót, thật may là Hà Tử Bình đúng lúc ném tới cho hắn một cái áo choàng tắm. Hà Tử Bình mặc xong quần áo liền vội vàng chạy ra, nhìn ánh mắt buộc tội của cô, hắn có thể tưởng tượng, cô bé này có sự hiểu lầm về mối quan hệ giữa hắn và Lâm Hạo Vũ. Mặc áo choàng tắm vào, Lâm Hạo Vũ không biết nói gì. Tối hôm qua hắn đã quyết định buông tay, bởi vì nếu không học được cách từ bỏ, hắn cũng chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi. Vừa ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh mắt trách móc của Phương Tử Ninh, Lâm Hạo Vũ không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Trời! Hắn đau đầu quá rồi. Mùi hương trên người làm hắn vô cùng khó chịu, hắn cầm quần áo bước vào phòng tắm. Nhìn thấy Hạo Vũ không một lời giải thích, đi tới phòng tắm, trái tim Tử Ninh thắt lại. Lâm Hạo Vũ tức giận, không thèm để ý đến cô? Phương Tử Ninh đau lòng nhìn cửa phòng tắm. Nhưng người làm sai rõ ràng là hắn! Ít nhất ở trong mắt cô, đó là lỗi của hắn, bởi vì hắn không nên, cũng không thể thích đàn ông. Nhưng, làm sao để hắn không được đồng tính luyến ái đây? Phương tử Ninh không hiểu nổi, tại sao đối với việc hắn đồng tính luyến ái, cô lại sinh ra cảm giác khó chịu lớn đến như vậy. Lâm Hạo Vũ tắm xong, ra ngoài thấy Phương Tử Ninh vẫn duy trì tư thế đứng ban đầu, đang ngẩn người. Nhìn dáng vẻ bối rối và gương mặt hoang mang của cô, hắn cảm thấy rất đau lòng. "Tử Ninh." Lâm Hạo Vũ dừng động tác lau tóc lại, vươn tay muốn chạm vào mặt của cô, giúp cô hồi phục lại tinh thần. Những động tác của Lâm Hạo Vũ làm Phương Tử Ninh giật mình, cô không phát hiện được hắn ra ngoài lúc nào. Bỗng nhiên, cô rất muốn khóc, thoải mái mà khóc một hồi. Né tránh cánh tay của hắn, cô xoay người chạy ra ngoài, trong tích tắc đó, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống. Cánh tay Lâm Hạo Vũ dừng ở giữa khoảng không, nhìn bóng lưng Phương Tử Ninh biến mất, chán nản hạ tay xuống, trái tim đau đớn như bị bánh xe nghiền nát, làm hắn gần như không đứng vững được. Có lẽ, cô cứ như vậy đi ra khỏi cuộc sống của hắn... Những giọt nước mắt làm mờ đôi mắt của Phương Tử Ninh, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ một mực chạy về phía trước, trong lòng chỉ muốn chạy đến một nơi không có ai, thoải mái mà khóc một lần. Do không chú ý, cô đụng phải một người. "Thật xin lỗi." Giọng nói của Phương Tử Ninh nghèn nghẹn. "Tử Ninh." Đường Duyệt đụng vào cô. Kỳ lạ, một Phương Tử Ninh thời gian qua luôn cười nói vui vẻ, sao giờ lại khóc đến đau lòng như vậy. Không phải là hắn đùa giỡn quá trớn chứ? Nếu như xảy ra tai họa gì, hắn thật sự không mặt mũi nào gặp lại Hạo Vũ rồi. Nhìn thấy Đường Duyệt, Phương Tử Ninh giống như người chết đuối vớ được bè gỗ, ghé vào vai hắn khóc to, mang tất cả những uất ức trong lòng hóa thành nước mắt, mặc sức trút ra. Đường Duyệt ôm Phương Tử Ninh tiến vào phòng làm việc của hắn. "Làm ơn, xin đừng đem nước mũi lau lên quần áo của anh." Đường Duyệt vừa nói vừa rút một xấp khăn giấy dầy, đưa cho Phương Tử Ninh. Nhận khăn giấy do Đường Duyệt đưa tới, Phương Tử Ninh xoay người, rất nhanh sửa sang lại quần áo, sau đó cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của chính mình. "Tại sao khóc?" Đường Duyệt nhìn thấy Phương Tử Ninh đã bình tĩnh lại, hỏi. "Không biết." Thật ra thì cô cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại khóc. Phương tử Ninh ngồi vào chiếc ghế ở trước bàn làm việc, nghịch nghịch ống đựng bút trên bàn của Đường Duyệt, không muốn tìm hiểu nguyên nhân. "Tử Ninh, đồng ý với anh, hãy dùng trái tim mà suy nghĩ cho kỹ." Đường Duyệt đặt tay trên vai Phương Tử Ninh, giọng nói kiên quyết. Tối hôm qua, vẻ mặt đau khổ của Hạo Vũ còn khắc sâu trong đầu hắn cho đến bây giờ, hắn không đành lòng nhìn anh ta đau khổ như vậy. Hơn nữa nếu hắn không nhìn lầm, cô gái vừa khóc xong trước mắt này cũng có tình cảm với Hạo Vũ, chỉ là chính cô không phát hiện ra mà thôi, Phương Tử Ninh bị động quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Duyệt, hắn ít khi có vẻ mặt nghiêm túc làm cô không tự chủ được gật đầu một cái.
Chương 8 Đi ra khỏi Cao ốc Trung Nhật, Phương Tử Ninh đi tới đỉnh núi. Cô muốn tìm một nơi thanh tĩnh, đem tất cả những chuyện đã qua suy nghĩ và phân tích cho rõ ràng. Ngồi xuống ghế đá, cảm giác bên cạnh thiếu một người... Dường như cô đã quen với việc luôn có Lâm Hạo Vũ ở bên cạnh mình. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạo Vũ, cô đã bị hắn hôn. Khi đó cô không hiểu hôn có ý nghĩa gì, chỉ biết là, cô thích được hắn hôn; sau đó, hắn đưa đón cô đi học, đưa cô đến công viên ăn sáng, giúp cô nói dối, cùng cô đi Nhật ngắm hoa anh đào... Cô vẫn cho rằng tất cả những việc này là chuyện đương nhiên, và đương nhiên cô cũng coi những việc hắn làm cho cô là chuyện bình thường. Nhưng kể từ khi Kiến Hi tuyên bố cô là bạn gái của hắn, cuộc sống của cô liền bắt đầu thay đổi, từ khi có Kiến Hi ở bên cạnh cô, Hạo Vũ không xuất hiện nữa. Cô cảm thấy như mình bị mất đi thứ gì đó, bây giờ suy nghĩ lại, đó chính là thói quen hàng ngày luôn có Hạo Vũ ở bên cạnh. Cuộc sống không có hắn, cô có cảm giác không được ai chở che, chăm sóc; dù Kiến Hi cũng có quan tâm, nhưng không thể thay thế được sự chăm sóc của Hạo Vũ dành cho cô. Khi cô sắp trải qua kỳ thi tuyển sinh, mong muốn của cô là được Hạo Vũ khích lệ và ủng hộ; khi thi tốt, cô hy vọng chia sẻ niềm vui của mình với Hạo Vũ; khi cảm thấy oan ức thì cô chỉ muốn được thổ lộ tâm sự và khóc trong vòng tay của Hạo Vũ... Bất luận xảy ra chuyện gì, cô cũng luôn hi vọng Hạo Vũ ở bên cạnh cô, chia sẻ những buồn vui hờn giận cùng cô, cô đã sớm có thói quen lệ thuộc vào Hạo Vũ. Từ khi cô biết Hạo Vũ có khuynh hướng đồng tính luyến ái, cô đã rất tức giận, nhưng không biết tại sao phải tức giận như vậy, rồi trong lòng lại hạ quyết tâm phải giúp hắn trở về khuynh hướng bình thường. Cô vẫn cho rằng chuyện mình làm là giúp bạn bè, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như đổi một người khác, cô có giúp họ như vậy không? Câu trả lời dĩ nhiên là không. "Cậu thì thế nào? Đau lòng? Tại sao phải đau lòng?" Những câu hỏi của Sở Lâm ở nhà hàng ngày đó lại vang vọng bên tai. Vào thời điểm đó, cô không muốn nghĩ là tại sao, bởi vì cô sợ biết câu trả lời. Tại sao phải đau lòng? Là bởi vì cô quan tâm đến hắn, không muốn nhìn thấy hắn đau lòng rơi lệ! Cho dù đó là vì cô, cô cũng không muốn. Tại sao đột nhiên muốn khóc? Bởi vì cô thích hắn, cô vẫn luôn thích hắn, chỉ có điều một cô gái ngốc nghếch như cô, bây giờ mới phát hiện ra người mình thích là Hạo Vũ. Bởi vì cô lệ thuộc vào hắn, tin tưởng hắn, bản thân luôn thích hắn; khi vui vẻ cô muốn cùng hắn chia sẻ, khi oan ức cô mong muốn bày tỏ với hắn, tất cả chỉ vì cô thích hắn! Làm sao bây giờ? Cô thích một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, thích một người đàn ông mà cô chưa từng nghĩ đó là người trong mộng của mình, thích một người đàn ông hoàn mỹ, thích một người đàn ông có khuynh hướng đồng tính luyến ái... Nghĩ tới đây, nước mắt của cô lại trào ra. Trời! Cô nên làm gì? Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra tâm ý của mình? tại sao cô lại có thể thích người đàn ông có khuynh hướng đồng tính luyến ái? Cô có nên cho hắn biết hay không, cô thích hắn, hi vọng cuộc sống về sau mỗi ngày đều có hắn; hi vọng mỗi sáng mở mắt ra sẽ thấy khuôn mặt của hắn, trước khi ngủ người nhìn thấy vẫn là hắn... Cô có nên nói cho hắn biết hay không? Có ai nói cho cô biết, nên nói hay không nên nói? Phương Tử Ninh co hai chân lại, hai cánh tay ôm lấy cẳng chân, vùi mặt vào hai đầu gối, bất lực mà khóc to. Chưa từng có khoảnh khắc nào làm cô cảm thấy cô đơn và bất lực như vậy. Không biết từ lúc nào, có một bác trai vỗ vai cô nói rằng cô nên xuống núi về nhà rồi, nếu về tối quá gia đình sẽ lo lắng. Phương Tử Ninh ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã tối, cám ơn bác đó xong, cô đi xuống núi. ----------------------------------------------------------------- Đi bộ trên đường phố, nhìn vào những tấm kính trong suốt như gương ở các tủ trưng bày hàng hóa bên đường, Phương Tử Ninh nhìn thấy hai mắt của mình sưng lên giống như quả đào. Cô không muốn về nhà đối mặt với bốn bức tường, bởi vì Phương Lâm đã đi nghĩa vụ quân sự rồi, cha mẹ lại trở về quê, trong nhà không có ai. Cô cứ đi như vậy, đến khi đi ngang một quán bar đang phát ra những tiếng nhạc ồn ào, náo động cả một vùng. Ngẩng đầu nhìn tên gọi - "Vong tình" , tên rất hay! Phương Tử Ninh theo đoàn người đi vào trong. Thiết kế nội thất bên trong rất có phong cách, một người đàn ông có mái tóc dài nhuộm đỏ đang ở trên sân khấu, vừa đệm ghi-ta vừa hát, phía dưới có người đang khiêu vũ, có người uống rượu, có người chơi đoán số, cả quán bar tràn ngập hơi thở phóng túng. "Làm ơn cho tôi một ly Whisky thượng hạng." Phương Tử Ninh ngồi lên chiếc ghế cao của quầy bar, nhìn người pha chế rượu, nói. Lại một người đang đau khổ vì tình muốn mượn rượu giải sầu để quên đi tất cả đây! Người pha rượu cười cười đưa cho Phương Tử Ninh một ly Whisky, cho vào ly rượu thêm một ít đá, để tránh làm cô nhanh chóng bị say. Phương Tử Ninh bưng ly rượu lên, uống vào một hơi, dòng chất lỏng đi vào cổ họng làm cô nghẹt thở ho khan dữ dội. Rượu này khó uống hơn nhiều so với rượu vang Nhật Bản. (Sakê?) Nhớ tới rượu vang Nhật Bản, cô liền nhớ tới Lâm Hạo Vũ; nhớ lại Lâm Hạo Vũ, cô liền nhớ tới tour du lịch đi Nhật Bản ngắm hoa Anh Đào của hai người... Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện được, những ngày du lịch ấy của họ hạnh phúc như vậy? Thật đáng ghét! Tại sao phải nhớ tới hắn! Phương Tử Ninh ra sức lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh Lâm Hạo Vũ đang hiện diện trong tâm trí cô, mà lúc này, những ly rượu vừa uống xuống bụng đã phát huy tác dụng, một cỗ nóng rực như lửa bắt đầu thiêu đốt trong lòng cô. "Cô bé, rượu không phải uống như vậy." Người pha rượu nhìn Phương Tử Ninh mặt đỏ như bị lửa đốt nói. Làm gì có người nào uống rượu như cô vậy, không say mới là lạ. "Chứ uống rượu không phải bưng lên là uống sao? Chẳng lẽ còn có môn học nghiên cứu về cách uống rượu?" Phương Tử Ninh cười hỏi, đồng thời đem chiếc ly không đẩy tới, ý bảo lấy thêm một ly. Cô cảm thấy có chút lâng lâng rồi. Người pha rượu đưa cho Phương Tử Ninh ly rượu đã rót đầy rồi nói: "Từ từ uống." Sau đó quay đi tiếp những khách khác. Lần này, Phương Tử Ninh từ từ uống, nhấm nháp từng ngụm từng ngụm rượu đắng cay. Đầu lưỡi của cô bắt đầu tê dại, ý thức cũng từ từ mơ hồ... Lâm Hạo Vũ bước vào quán bar, đi băng qua đám đông dự định đến quầy rượu. Nếu như chỗ tối qua hắn ngồi bây giờ chưa có ai, thì chỗ hắn muốn ngồi vẫn là vị trí đó. Đi tới quầy rượu, bất ngờ nhìn thấy Phương Tử Ninh đang ngồi ở vị trí của hắn tối hôm qua và đang uống rượu. Nhìn sắc mặt cùng những động tác vô thức của cô, xem ra cô đã say đến không biết trời trăng mây nước gì nữa rồi. (Việt Nam mình hay nói “Say không biết trời trăng mây nước gì nữa rồi” nhỉ?) Hai ly rượu vang Nhật Bản nhỏ xíu cũng có thể làm cô say khướt, huống chi bây giờ trong tay cô lại là ly rượu Whisky vàng óng! Lúc này hắn cũng nhớ lại đoạn thời gian hạnh phúc, vui vẻ khi hai người cùng đi du lịch chung ở Nhật Bản, mặc dù chỉ một tuần ngắn ngủi, nhưng lại là đoạn thời gian khiến người ta khó có thể quên... Không! Không nên nhớ lại những chuyện trước kia nữa, những chuyện đó đã trở thành quá khứ. Tại sao cô lại ở chỗ này uống say đến như vậy? Cô ấy trông có vẻ rất cô đơn và bất lực, là vì Kiến Hi sao? Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Lâm Hạo Vũ thật sự không yên lòng, cuối cùng cũng không kìm được đi về phía Phương Tử Ninh, trong khi cô vẫn đang tiếp tục gọi thêm một ly rượu khác để uống. Cảm giác có người đến gần, Phương Tử Ninh đột nhiên ngẩng đầu, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông rất giống Lâm Hạo Vũ, đứng bên cạnh, đang cúi đầu nhìn mình. Không phải nằm mơ chứ? Làm sao Hạo Vũ lại xuất hiện ở nơi này được? Ra sức lắc đầu, cô mỉm cười và nâng ly rượu của mình với người đàn ông trước mặt, không màng hắn là ai, dù sao ở trong một thế giới toàn là những người tụ tập từ những phương trời khác nhau về, nâng ly cần gì quen biết. Lâm Hạo Vũ giật lấy ly rượu trong tay cô. Nhìn bộ dáng này của cô khiến hắn đau lòng, cô vì người nào mà suy sụp tinh thần như thế này? Mới một ngày không gặp, chẳng lẽ đã xảy ra những chuyện ngoài dự đoán của hắn? Cái gì? Người trước mặt là Hạo Vũ sao? Nếu không vì sao lại giật ly rượu của cô? Phương Tử Ninh cố gắng mở đôi mắt say lờ đờ, mơ hồ hỏi: "Anh là Hạo Vũ sao?" Khi thấy người trước mặt đưa ra một câu trả lời khẳng định, cô nhảy xuống nhào vào trong ngực hắn. Cô đã rất mệt mỏi và muốn tìm một nơi nghỉ ngơi. Ôm hắn, Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói: "Em mệt quá." Lâm Hạo Vũ kịp thời ôm chặt cơ thể Phương Tử Ninh đang trượt ra khỏi vòng tay của hắn, đem tiền đặt ở trên quầy rượu, ẵm cô ra khỏi bar "Vong tình". "Để anh đưa em về nhà" Hắn nhẹ nhàng nhìn người đang nằm trong ngực, nói. "Trong nhà không ai, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với anh." Phương Tử Ninh sợ cô đơn một mình, cô đẩy Lâm Hạo Vũ ra, kêu la không muốn về nhà. "Được, chúng ta không về nhà." Lâm Hạo Vũ đem cô dáng vẻ đứng cũng không vững ôm vào trong ngực, đưa cô trở về Cao ốc Trung Nhật. Có vẻ như tối nay, lại phải trải qua một đêm dài đằng đẵng. "Hãy ngủ một giấc thật ngon nhá." Lâm Hạo Vũ ẵm Phương Tử Ninh đặt lên giường, không biết là nói với cô, hay tự nhủ chính mình. "Hạo Vũ." Phương Tử Ninh giơ tay lên ôm chặt cổ Lâm Hạo Vũ, kéo đầu của hắn xuống, áp làn môi đỏ mọng của mình lên môi hắn. Cô khát khao vòng tay của hắn, khát khao nụ hôn của hắn, chỉ muốn hắn ôm cô giống như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất an tâm. Lâm Hạo Vũ nhanh chóng lấy lại thế chủ động, nồng nhiệt hôn trả lại người nằm phía dưới, đôi môi ma sát cánh môi non nớt của cô, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, cùng với đầu lưỡi của cô chơi đùa. Phương Tử Ninh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Hạo Vũ, cô cũng nhớ rõ đã lâu lắm rồi hắn không có hôn cô, thật sự rất nhớ nụ hôn của hắn. Dùng sức kéo hắn xuống, cô khao khát muốn được tiếp xúc với cơ thể của hắn. Lâm Hạo Vũ hôn từ bờ môi của cô, trượt xuống gáy, vừa hút vừa cắn, làm Phương Tử Ninh cảm thấy cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nóng ran, giống như bị lửa thiêu đốt. Không được, quá nóng, cô muốn đi tắm để làm giảm nhiệt độ. Đẩy Lâm Hạo Vũ ra, cô đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng tắm. Lâm Hạo Vũ bị đẩy ra phía sau, nằm trên giường. Hắn thiếu chút nữa thì mất khống chế và nếu cô không đẩy hắn ra, sáng mai, hắn thật không biết làm thế nào để đối mặt với những lời kết tội của cô. Cô say, nhưng hắn không say, tại sao hắn lại có thể ở lúc cô đang yếu lòng, hơn nữa còn ở tình huống cô đang say rượu mà xâm phạm cô! Vì đang tự trách mình, Lâm Hạo Vũ không phát hiện ra Phương Tử Ninh vào phòng tắm để tắm, lúc này cô đang mở vòi hoa sen xối vào cơ thể mình. Thật thoải mái! Ngọn lửa đang thiêu đốt kia cũng giảm xuống. Khóa vòi nước, bước ra khỏi bồn tắm, mới đặt chân lên sàn phòng tắm, cô trượt chân ngã xuống, cơ thể cùng sàn nhà đã tiếp xúc thân mật. Lâm Hạo Vũ nghe được tiếng phịch từ phòng tắm truyền đến, lập tức chạy vào, cũng không kịp nghĩ xem có vấn đề gì xảy ra. Chỉ cần một bước là đã vào tới phòng tắm, nhìn thấy Phương Tử Ninh đang nằm trên sàn nhà. Thì ra cô vào đây để tắm! Nhìn quần áo ẩm ướt của cô, mọi chuyện dường như càng ngày càng trở nên khó giải quyết. Lâm Hạo Vũ vỗ vào trán kêu khổ. Kéo cô đứng lên, hắn cầm chiếc khăn lông lớn trùm lên đầu cô, lau đi những giọt nước đọng trên tóc cô, sau đó dùng khăn tắm lớn bọc lấy những đường cong như ẩn như hiện trên cơ thể của Phương Tử Ninh, ẵm ra khỏi phòng tắm. Tìm áo choàng tắm đưa cho cô, muốn chính cô thay. Sau đó bản thân rất quân tử quay người đi. Phương Tử Ninh rất hợp tác thay áo choàng tắm, sau đó đứng trước mặt Lâm Hạo Vũ hỏi: "Em có thể ngủ chưa?" Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh thay xong quần áo. Áo choàng quá rộng, khiến cô trông giống như một cô bé nghịch ngợm lấy trộm quần áo của người lớn. Ấn vai của cô để cô ngồi ở trên giường, hắn quỳ xuống giúp cô xắn tay áo lên mấy lớp, sau đó sấy khô tóc cho cô. Phương Tử Ninh ngái ngủ ngáp dài, tựa đầu vào trước ngực của Lâm Hạo Vũ . "Ngủ đi." Sấy khô tóc, Lâm Hạo Vũ đứng lên, nhìn Phương Tử Ninh đang mệt mỏi nói. "Em muốn ôm anh ngủ." Chợt mất đi lồng ngực ấm áp của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh mở mắt ra. Lâm Hạo Vũ nhớ lại cái đêm ở Nhật, khi cô uống say, cũng yêu cầu hắn ôm cô ngủ. Giằng co đến hơn nửa đêm, hắn cũng mệt mỏi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Phương Tử Ninh, hiện tại nếu như hắn không ôm cô ngủ, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Hắn thở ra một hơi, kéo cô nằm xuống. Phương Tử Ninh lập tức nhích sát vào ngực Lâm Hạo Vũ, mặt dán lên lồng ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, nhỏ giọng nói: "Hạo Vũ, em rất thích anh." Lâm Hạo Vũ giật mình. Mới vừa rồi cô gọi tên của hắn, cô nói thích hắn, có phải thật vậy hay không? Lời nói của người say có thể tin được không? Tất cả mọi người đều nói rằng những người say rượu thường nói những lời thật lòng. Chỉ có điều, từ “thích” của cô định nghĩa như thế nào? Cô có thể thích một vật nào đó, có thể thích một câu chuyện, hoặc có thể thích mọi người bên cạnh cô, nhưng cô thích hắn rốt cuộc là ở giới hạn nào? "Tử Ninh, lặp lại lần nữa." Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh nói. Một câu nói của cô lại dễ dàng đốt lên hi vọng của hắn. "Em thích anh đã lâu thật lâu rồi, chỉ có điều bây giờ em mới biết, nhưng tại sao anh lại không thích...” Vế phía sau cô bỏ lửng, bởi vì cô đã đi gặp Chu công rồi. Hai chữ "Phụ Nữ" nói ở trong mộng. Lâm Hạo Vũ mừng như điên. Cô nói cô thích hắn đã lâu thật lâu, nhưng đến bây giờ cô mới biết, Điều này có nghĩa rằng cô đã thừa nhận địa vị của hắn trong lòng cô? Lâm Hạo Vũ cảm giác trái tim đã chết của hắn đang từ từ sống lại, chỉ vì câu nói của cô khi say rượu. Ôm cô, Lâm Hạo Vũ cũng mệt mỏi rơi vào giấc ngủ. Đêm ấm áp mà yên tĩnh. ------------------------------------------------------- Phương Tử Ninh tỉnh dậy, mở mắt chống lại đúng là lồng ngực của Lâm Hạo Vũ. Được hắn ôm như thế này cảm giác rất chân thực, lồng ngực Hạo Vũ thật là ấm áp, thật thoải mái, hy vọng có thể vĩnh viễn được hắn ôm như thế. Nhưng thực tế là thực tế, bất luận như thế nào cô cũng không quên được sự thực là hắn đồng tính luyến ái. Hắn có thể ôm cô như vậy, vì nghĩ cô cũng là đàn ông chăng? Vừa lúc đột nhiên hiểu ra tình yêu trong lòng mình, cô lại thấy đau lòng hơn vì sự thật hắn là đồng tính luyến ái. Bàn tay nhỏ bé đùa giỡn với những nút áo ngủ của hắn, Phương Tử Ninh đang suy nghĩ xem bây giờ có nên trình diễn một màn kích tình nóng bỏng không, trong sách đều nói, vào lúc sáng sớm, dục vọng của đàn ông tương đối mãnh liệt, nếu như bây giờ cô trêu đùa hắn, không biết có nhận được một chút kết quả nào không. Cô hi vọng hắn có thể trở về bình thường càng sớm càng tốt, bởi vì cô yêu hắn, cô hi vọng hắn cũng có thể yêu mình. Một nút, hai nút, ba nút... Tay Phương tử Ninh run rẩy cởi từng nút áo ngủ của Lâm Hạo Vũ ra. Len lén liếc mắt nhìn Lâm Hạo Vũ, hắn còn đang ngủ, cô yên tâm đem tất cả nút áo cởi ra hết, sau đó mở rộng vạt áo ngủ của hắn. Thì ra cơ thể của đàn ông cũng đáng xem như vậy! Không phải nói chỉ cơ thể của phụ nữ mới có thể làm cho người ta chảy nước miếng sao? Phương Tử Ninh nhìn chằm chằm vào lồng ngực nở nang của Lâm Hạo Vũ, đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm qua bộ dạng của hắn cũng như vậy, cô cảm thấy khô miệng, căng thẳng nuốt nước miếng một cái. Không trách được đàn ông sẽ thích đàn ông, thì ra cơ thể của đàn ông cũng rất hấp dẫn, ít nhất cơ thể của Lâm Hạo Vũ cũng rất hấp dẫn. Cảm giác có bàn tay đang vuốt ve trên lồng ngực mình, đã đánh thức Lâm Hạo Vũ. Hắn mở mắt ra, thấy Phương Tử Ninh đang giở trò với hắn. Gần đây hình như cô rất thích trêu chọc hắn, khiến hắn mất khống chế, việc này có ý nghĩa gì? Chạm vào đôi mắt thâm trầm của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang, cô chột dạ ngẩng đầu lên, chặn miệng hắn lại, không để cho hắn có thời gian phản đối. Lâm Hạo Vũ trừng mắt kinh ngạc, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không? Say rượu lâu như vậy cũng nên tỉnh chứ? Trên người cô mặc chiếc áo choàng tắm có cổ rất rộng, cảnh xuân trước ngực nhìn không sót một thứ gì, mặc dù cô từng oán trách nó rất bằng phẳng, nhưng hắn cảm thấy rằng, cảnh xuân thực sự rất đẹp—— đợi chút, hắn thật đáng chết, lại suy nghĩ lung tung rồi! Khi hắn phục hồi tinh thần lại, Môi của Phương Tử Ninh đã dừng ở trước ngực của hắn, đầu lưỡi ấm áp mút lấy ngực hắn giống như ăn kem, trong nháy mắt đốt lên dục vọng của hắn. Cô học ở đâu động tác khiêu khích như vậy? Rên lên một tiếng, hắn ngồi dậy nâng đầu Phương Tử Ninh, để cô đối mặt với mình. "Em biết mình đang làm gì sao?" Lâm Hạo Vũ khàn giọng hỏi. "Khiêu khích anh." Phương Tử Ninh nháy nháy mắt. Sự thật không phải đang diễn ra trước mắt sao, hắn còn hỏi nữa? Hắn sẽ không so đo việc cô còn chưa có kinh nghiệm chứ? "Anh là ai?" Lâm Hạo Vũ muốn chứng thực cô không phải say rượu chưa tỉnh, nếu không làm sao cô sẽ làm ra những động tác như vậy, làm dấy lên dục vọng của hắn, cũng làm cho trái tim hắn khó có thể chịu đựng được "Hạo Vũ, Lâm Hạo Vũ." Hắn ngay cả mình là ai cũng không biết sao? Còn cần tới cô nói cho hắn biết? Hắn cho là cô bị điên rồi hả ? Làm ơn, cô rất tỉnh táo. Cô quyết tâm cùng hắn chơi đùa đến cùng! Tránh cánh tay của hắn, cô vắt chân ngồi trên eo hắn, ôm chặt cổ hắn, kéo hắn về phía mình, cơ thể dán chặt vào lồng ngực hắn, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của hắn. Bộ ngực mềm mại của cô chỉ ngăn cách bằng một chiếc áo choàng tắm mỏng manh, tiếp xúc với lồng ngực trần trụi của hắn, hai chân thon dài áp lấy chân của hắn, mông cũng áp sát vào hắn... Trời! Hắn giật mình, bộ phận nào đấy trên cơ thể hắn nổi lên phản ứng kinh người, cơ thể kêu gào muốn ôm lấy cô, nhưng lý trí lại không chịu khuất phục đòi chạy trốn. "Ngừng." Lâm Hạo Vũ đẩy cô ra, chạy thẳng tới phòng tắm, chỉ thêm một giây đồng hồ nữa thôi, lý trí của hắn sẽ buông vũ khí đầu hàng. Hắn lại chạy trốn, thí nghiệm lần này đến đây là kết thúc, cũng có chút ít hiệu quả chứ? Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn đỏ lên như thế kia, vẻ mặt xem ra rất đau đớn, nhưng cũng rất dễ chịu. Có lẽ thuốc này dùng đúng rồi, chỉ cần kê toa điều trị đúng, thì bệnh vẫn còn có thể chữa khỏi được. Cô nhắc nhở mình, lần sau sẽ đem hắn trói chặt, không để cho hắn có cơ hội chạy trốn! Chỉ có điều, nếu Phương Tử Ninh hiểu biết hơn một chút, cô sẽ hiểu bị đè ở dưới thân người đàn ông, tuyệt đối là không bình thường. Phương Tử Ninh nghĩ, nếu cô chuyển qua ở cùng hắn, hàng ngày đều có thể cho hắn uống thuốc, như vậy sẽ làm cho hắn không còn cơ hội cùng với tình nhân tiếp tục anh anh em em không phải sao? cứ quyết định như vậy đi. Lâm Hạo Vũ xối thêm một cái nữa, sau đó thay quần áo, từ phòng tắm bước ra ngoài. "Ngủ thêm một giấc nữa đi, buổi trưa anh sẽ lên dẫn em đi ăn cơm." Lâm Hạo Vũ vừa cài khuy tay áo, vừa nói. "Hạo Vũ, em chuyển qua ở cùng anh, được không?" Phương Tử Ninh bước xuống giường, đứng trước mặt Lâm Hạo Vũ nghiêm túc hỏi. Hắn không bao giờ từ chối yêu cầu của cô, hi vọng lần này sẽ không ngoại lệ. Tuy nhiên, cô nên làm cho hắn chắc chắn đồng ý là được. "Không được." Lâm Hạo Vũ theo phản xạ lớn tiếng trả lời. Đùa sao, để cho cô tới đây ở, ai biết cô còn có thể làm ra những động tác gì ngoài tưởng tượng của hắn, vậy hắn không bị dục vọng hành hạ tới chết mới là lạ, phải biết, chưa thỏa mãn dục vọng rất tổn hại đến sức khỏe. Hắn trả lời quá nhanh, làm Phương Tử Ninh cảm thấy vì hắn sợ cô tới sẽ phá hư chuyện tốt của hắn, nước mắt của cô nhanh chóng trào ra. Bịt kín cặp mắt, cô cúi đầu uất ức nói: "anh rất chán ghét em?" Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Lâm Hạo Vũ thật sự không đành lòng, nhưng nếu như mềm lòng với cô, chính là tàn nhẫn đối với mình, hắn hắng giọng, cố gắng phân rõ phải trái với cô, "Em là con gái, một thân một mình chuyển qua ở cùng anh, người khác sẽ dị nghị." "Nhưng anh hai đi nghĩa vụ quân sự rồi, cha mẹ lại về quê, một mình em ở nhà sẽ sợ. Em sợ bóng tối, em không biết sử dụng gas, biết đâu ngày nào đó sẽ xảy ra hoả hoạn hoặc ngộ độc ô-xít-các-bon." Phương Tử Ninh suy nghĩ đem những chuyện bi thảm nhất liệt kê hết ra, hài lòng nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Hạo Vũ tái nhợt, cô biết lời nói của mình đã có hiệu quả. Nếu như Lâm Hạo Vũ bình tĩnh suy nghĩ một chút, nếu cô ở nhà không an toàn như vậy, cha mẹ nhà họ Phương chẳng lẽ yên tâm để cô ở nhà một mình sao? Nhưng vì nghe được cô liệt kê những khả năng có thể xảy ra quá ghê gớm, đã làm hắn sợ tới mức nhịp tim gần như ngừng lại, đâu còn tâm trí mà suy nghĩ sâu xa, chỉ biết gật đầu. "Em giúp anh đeo cà vạt." Thấy hắn gật đầu, Phương Tử Ninh hài lòng cầm cà vạt trên tay Lâm Hạo Vũ, giúp hắn đeo vào. Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh đeo cà vạt cho mình, hắn hi vọng mỗi sáng cô đều sẽ giúp hắn chuẩn bị, sau đó đưa hắn đi làm. "Trong tủ lạnh có sữa tươi cùng đồ ăn sáng, nhớ ăn sớm một chút." Trước khi đi, hắn dặn dò cô. Sau khi Lâm Hạo Vũ đi, Phương Tử Ninh thu dọn rất nhanh quần áo trong phòng, đem giặt sạch và phơi khô. Thời gian nghỉ trưa cũng vừa đến, không đợi Lâm Hạo Vũ đi lên, Phương Tử Ninh liền trực tiếp đi xuống, Ăn xong bữa trưa, Phương Tử Ninh yêu cầu đi cửa hàng mua đồ. Sau khi mua xong đồ dùng hàng ngày, Phương Tử Ninh lại kéo Lâm Hạo Vũ đến quầy chuyên bán đồ ngủ và nội y độc quyền. Cô muốn biết rốt cuộc hắn sẽ thích nội y như thế nào, là kiểu dáng bảo thủ, dễ thương, hay sexy, để cho cô có thể lựa chọn. "Anh chờ em ở đây." Lâm Hạo Vũ đánh chết cũng không chịu đi. Một người đàn ông phong độ như hắn lại cùng một cô bé đi mua nội y, cứ coi như da mặt của hắn dày, thì sợ rằng các nữ sinh khác cũng sẽ ngượng ngùng! "Đi mà." Công phu ăn vạ của Phương Tử Ninh thật sự có thể cấp bằng, cô kéo tay Lâm Hạo Vũ đi thẳng sang hướng bên kia. "Tử Ninh, đừng có tùy hứng." Lâm Hạo Vũ đứng không chút động đậy, vừa trách cứ lại vừa không nỡ, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo. Phương Tử Ninh cũng không dễ dàng buông tha cho ai, hơn nữa đối tượng lại là Lâm Hạo Vũ, cô tuyệt đối có lòng tin làm cho hắn thay đổi quyết định, bởi vì hắn chưa có một lần nào từ chối yêu cầu của cô thành công. Kết quả, Phương Tử Ninh đương nhiên lại thắng. Khi Lâm Hạo Vũ cùng cô đi chọn những thứ nội y kia, toàn bộ khách hàng xung quanh đều nhìn hai người bọn họ, không phải là ánh mắt kỳ lạ, mà là ánh mắt hâm mộ, bởi vì chịu đưa bạn gái đi cửa hàng mua sắm, còn cùng đi quầy chuyên bán nội y. Người đàn ông tốt như vậy thật là càng ngày càng hiếm. Phương Tử Ninh khoác tay Lâm Hạo Vũ, vui vẻ đón nhận những nụ cười của mọi người. Nếu như Lâm Hạo Vũ không phải đồng tính luyến ái thì tốt biết bao! Nghĩ tới đây, Phương Tử Ninh không khỏi thở dài một hơi, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng. "Tại sao thở dài?" Lâm Hạo Vũ nghe được, hỏi. "Nếu như anh không phải là...” Nói được nửa câu, Phương Tử Ninh giật mình, vội vàng ngậm miệng. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_9 Phan_10 end Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK